Tám năm. Ba nghìn ngày đằng đẵng, thế giới của tôi thu nhỏ lại bằng căn phòng rộng chưa đầy hai mươi mét vuông và chiếc giường nơi anh nằm. Mùi thuốc sát trùng, mùi dầu xoa bóp, và mùi của sự im lặng gần như tuyệt đối đã trở thành không khí mà tôi hít thở mỗi ngày. Tám năm trước, tiếng phanh xe rít lên một vệt dài trên con quốc lộ vắng đã xé nát cuộc sống của chúng tôi. Anh, Hùng, người chồng cao lớn, trụ cột của gia đình, bỗng chốc trở thành một thân thể bất động, đôi mắt mở to nhưng trống rỗng, nhìn trân trân lên trần nhà.
Thanh xuân của tôi trôi qua bên những bát cháo loãng, những viên thuốc đủ màu và những đêm dài thao thức. Tôi học cách trở mình cho anh sao cho không một vết loét nào xuất hiện trên tấm lưng rộng ngày nào còn là chỗ dựa vững chãi cho tôi. Tôi học cách lắng nghe tiếng thở của anh để biết anh có đang khó chịu hay không. Bàn tay từng được anh nâng niu nay chai sần vì giặt giũ, vì bưng bê, vì làm tất cả mọi việc của cả đàn ông lẫn đàn bà.
Họ hàng, làng xóm nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương cảm vừa ngưỡng mộ. Họ gọi tôi là “dâu hiền”, là “người vợ tào khang” có thể đi vào sách vở. Mỗi lời khen như một mũi kim nhỏ, vừa xoa dịu lại vừa âm ỉ đâm vào lòng tôi. Tôi mỉm cười đón nhận, bởi tôi cũng tự huyễn hoặc mình rằng, chỉ cần tình nghĩa đủ dày, chỉ cần sự hy sinh của tôi đủ lớn, thì rồi trời xanh sẽ động lòng. Tôi tin vào phép màu, tin vào ngày anh sẽ lại gọi tên tôi, sẽ lại nắm lấy tay tôi và cùng tôi bước tiếp.
Và rồi, phép màu đã thực sự đến.
Sau tám năm chìm trong cõi vô thức, một buổi sáng, tôi thấy ngón tay anh khẽ động. Trái tim tôi như ngừng đập. Tôi gọi tên anh, và lần đầu tiên sau gần ba nghìn ngày, đôi mắt anh có tiêu cự, nhìn thẳng vào tôi. Một giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác của anh. Ngày hôm đó, cả gia đình vỡ òa. Phép màu không dừng lại ở đó. Anh bắt đầu tập vật lý trị liệu. Từ chỗ ngồi dậy, vịn tường đi những bước run rẩy đầu tiên, cho đến khi có thể tự mình bước xuống sân.
Ngày anh đi lại bình thường, chúng tôi đã mở một bữa tiệc lớn. Anh đứng đó, vẫn còn hơi gầy nhưng đã tìm lại được phong thái ngày xưa, nâng ly cảm ơn tôi trước mặt tất cả mọi người. Nước mắt tôi lã chã rơi, không phải vì tủi thân, mà vì hạnh phúc. Tám năm địa ngục cuối cùng cũng đã kết thúc. Bầu trời của tôi đã hửng nắng trở lại.
Nhưng tôi đã nhầm. Nắng chưa kịp ấm thì giông bão đã kéo đến, một cơn bão tàn khốc hơn cả vụ tai nạn năm xưa.
Đúng một tháng sau ngày bình phục hoàn toàn, vào một buổi chiều đẹp trời, khi tôi đang phơi quần áo ngoài sân, anh gọi tôi vào nhà. Anh đưa cho tôi một tờ giấy được gấp tư ngay ngắn. Vẫn nghĩ đó là một danh sách những thứ cần mua sắm, tôi vui vẻ mở ra.
Hai chữ “ĐƠN LY HÔN” màu đen, in đậm, đập thẳng vào mắt tôi như một cú trời giáng.
Tai tôi ù đi. Mọi âm thanh xung quanh biến mất. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn. Tôi đọc đi đọc lại dòng lý do anh viết, ngắn gọn, lạnh lùng và tàn nhẫn đến không thể tin nổi: “Không còn tình cảm”.
Không còn tình cảm? Tám năm tôi đánh đổi cả tuổi trẻ, sức khỏe và những giọt nước mắt mặn chát bên giường bệnh của anh, để rồi nhận lại bốn chữ phũ phàng đó sao? Toàn thân tôi run lên bần bật, cơn uất nghẹn dâng lên cổ họng khiến tôi không thể thốt ra một lời nào. Tôi nhìn anh, người đàn ông tôi đã dốc cạn tâm can để chăm sóc, giờ đây đang nhìn tôi với ánh mắt xa lạ, có chút gì đó như thương hại, nhưng tuyệt nhiên không có tình yêu.
Anh ta đã có một người khác. Tôi biết điều đó ngay lập tức. Có lẽ là một cô y tá trẻ, một người nào đó đã đến trong tháng ngày anh hồi phục, khi anh đã có thể nói cười, khi anh đã tìm lại được sức hấp dẫn của mình. Tám năm qua, tôi đã trở thành một người đàn bà cũ kỹ, nhàu nát, một chứng nhân cho quá khứ đau buồn mà anh ta muốn rũ bỏ.
Tôi đã không khóc. Nước mắt của tôi đã cạn khô trong tám năm qua rồi. Tôi cũng không van xin, không níu kéo. Lòng tự trọng cuối cùng không cho phép tôi làm điều đó. Tôi hít một hơi thật sâu, nuốt ngược nỗi đau vào trong, nhìn thẳng vào mắt anh và nói một câu duy nhất:
“Được. Nhưng trước khi đi, tôi muốn mời cả hai bên gia đình một bữa cơm chia tay.”
Anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Có lẽ anh ta nghĩ tôi muốn giữ thể diện cho cả hai.
Tôi lặng lẽ gọi điện cho tất cả họ hàng thân thích của cả hai bên. Tôi đặt đúng mười mâm cỗ, thực đơn chỉ toàn các món làm từ vịt. Ngày hôm đó, nhà tôi đông như có hội. Mọi người xì xào, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ngồi ở bàn chính, vẻ mặt có chút không hiểu.
Khi tất cả đã yên vị, tôi, trong chiếc áo dài trang trọng nhất, tự tay rót đầy một chén rượu. Tôi đứng lên, nở một nụ cười mà sau này mọi người kể lại là nụ cười lạnh đến thấu xương.
“Hôm nay, con xin được mời tất cả ông bà, cô chú, anh chị em một bữa tiệc thật no nê. Đây là bữa tiệc con muốn cảm ơn chồng con, anh Hùng.” – Tôi ngừng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào anh – “Cảm ơn anh đã cho tôi một bài học nhớ đời. Sau bữa tiệc này, tôi sẽ trả lại tất cả cho anh ấy.”
Mọi người còn đang ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì thì đúng lúc đó, ngoài cổng có tiếng ồn ào. Một tốp người mặc đồng phục cán bộ địa chính và vài luật sư bước vào. Họ đi thẳng đến trước mặt chúng tôi, trên tay là một tập hồ sơ dày cộm.
Vị trưởng đoàn cất giọng dõng dạc, đủ để cả gian nhà nghe thấy:
“Theo yêu cầu của bà An, chúng tôi đến đây để xác nhận lần cuối cùng về các thủ tục chuyển nhượng tài sản. Toàn bộ nhà đất, hai mảnh đất thổ cư và sổ tiết kiệm đứng tên ông Trần Mạnh Hùng, đã được chuyển nhượng hợp pháp sang tên chủ sở hữu mới là bà Nguyễn Thị An, theo giấy ủy quyền có chữ ký điểm chỉ của ông Hùng từ bảy năm trước, khi ông đang trong quá trình điều trị.”
Cả gian nhà như chết lặng. Tiếng thìa đũa rơi loảng xoảng. Mọi ánh mắt kinh ngạc, không thể tin nổi, đổ dồn về phía Hùng, rồi lại quay sang tôi. Gương mặt anh ta từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt, rồi trắng bệch như tờ giấy. Anh ta lắp bắp:
“Không… không thể nào… Cô… cô…”
Tôi bình thản rót thêm một chén rượu nữa, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị cay nồng lan tỏa. Tôi chậm rãi nói, từng chữ rõ ràng, sắc như dao:
“Người xưa nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Tôi chỉ là một người đàn bà bình thường, nên tôi không đợi được lâu đến thế. Tám năm thôi… cũng đáng, phải không anh?”
Hùng lảo đảo, chân đứng không vững, ngã khuỵu xuống sàn nhà. Cả họ nhà anh ta nhốn nháo, đứng cả dậy. Còn tôi, tôi chỉ lặng lẽ nhìn thành quả của mình, một kế hoạch được nung nấu không phải bằng sự thù hận, mà bằng nỗi đau và sự đề phòng từ những ngày tháng cô độc nhất. Ngày anh nằm đó, tôi đã thấy trước tương lai này. Giấy ủy quyền đó, là tôi đã chuẩn bị cho sự bội bạc mà tôi linh cảm được.
Bữa tiệc vịt vẫn còn đó, nhưng không ai còn tâm trạng để ăn nữa. Đối với tôi, đó là bữa tiệc ngon nhất trong đời. Một bữa tiệc rửa sạch tám năm tủi nhục và mở ra một chương mới cho cuộc đời tôi, một cuộc đời không còn anh ta nữa.